Một buổi sáng mùa hè mưa rơi rả rích. Sân trường sáng nay trống vắng quá! Cái im lặng đến thảng thốt thấm vào tâm hồn. Mấy tháng nay, học trò phải nghỉ học để ngăn ngừa dịch Covid-19 lây lan. Chỉ còn đây mái trường cô đơn, ngóng đợi.
Một vài tiếng chim khắc khoải trên cây Sấu . Nó cất lên thật khẽ rồi mất hút vào khoảng không của sân trường. Mưa vẫn rơi.
Chao ôi là buồn! Ngôi trường trẻ trung đang độ thanh niên như thấm thía nỗi nhớ. Nhớ tiếng nói, tiếng cười rộn rã, thơ ngây và âm thanh giảng bài trong trẻo của thầy cô!
Ngôi trường nhớ lại trong tiếc nuối. Sáng tháng 5/2020 ngôi trường thức dậy từ khi bình minh còn chưa hé, nôn nao chờ đợi giây phút hội ngộ với những người bạn nhỏ của mình sau hơn 3 tháng nghỉ dịch. Các con vui mừng đến trường chưa được đầy một năm học, để rồi cũng vào đầu tháng 5/2021 các con lại nhận được thông báo nghỉ học phòng chống dịch. Dẫu biết rằng đây cũng là dịp nghỉ hè của các con, nhưng sao kỳ nghỉ hè lại buồn đến thế. Dù cây cối đâm chồi nảy lộc, muôn hoa khoe sắc đua hương nhưng không gì khỏa lấp nỗi trống vắng.
Và mùa tuyển sinh cũng đẵ đến gần. Sự lo lắng, hồi hộp của các quý phụ huynh khi có con đến ngày tuyển sinh hiện rõ trước sự tình hình diễn biến mới của dịch bệnh.
Niềm vui của các thầy cô và các con như được nhen nhóm bởi Tờ trình số 2437/TTr-SGD&ĐT, ngày 05/7/2021 về việc cho học sinh trở lại trường học sau thời gian tạm dừng đến trường. Nhưng niềm vui đó chưa được bao lâu thì ta lại nhận được Công điện khẩn số 13 ngày 07/7/2021 về tăng cường triển khai các biện pháp phòng chống dịch COVID-19 trong tình hình mới. Ngôi trường lại nằm im nhăn nhó, nhưng nó thấy cảm động trước sự đồng lòng của toàn xã hội trong công tác phòng chống dịch.
Thời gian vẫn trôi đi chậm chạp. Những con mưa rào vẫn không ngừng rơi trong sự nóng nực của mùa hạ. Ngôi trường ngóng trông từng ngày những gương mặt học trò. Nhưng trong lòng nó bỗng ấm lên một niềm tin vào một ngày mai.


